[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Shinichi trở mình rời khỏi giấc ngủ không sâu. Bên ngoài trời còn chưa sáng, vô tình động vào chăn bên cạnh thì không thấy người đâu. Shinichi chưa từng dậy sớm thế này, trước kia toàn là đến giờ đi làm mới dậy. Lúc ấy chăn đệm đã gấp, bữa sáng đã chuẩn bị, đồ cũng để sẵn trên bàn. Hôm nay vẫn còn sớm, nghĩ gì anh không rời giường, nằm yên không biết đang nghĩ ai.
  • Vài phút sau cửa mở, Shinichi nhắm mắt. Thế rồi anh tự cảm thấy buồn cười, việc gì phải làm như thế… Đây là nhà anh, chỗ này là giường anh… anh không cần kiêng dè một ai cả. Shinichi nhớ về rất lâu trước đây, đã từng mua căn nhà này bằng lương rất lâu cả hai dành dụm. Khi ấy giường còn mới, tường còn chưa có hơi người, cũng là cô và anh dần dần lau dọn… Khi ấy mới cưới, trên môi cô luôn nở nụ cười hạnh phúc.
  • Shinichi cười khổ, nhìn về phía vợ mình. Cô mới vào phòng, trên tay còn đang cầm áo sơ mi. Ran không vội vã, gấp áo sơ mi, cài sẵn cà-vạt màu xám vào rồi gấp gọn lại. Đoạn cô mở tủ áo, lấy ra một bộ vest rồi đặt sơ mi đã gấp vào tủ. Cô làm rất thong thả, nên anh cảm thấy thời gian rất dài. Rất lâu về trước, lần đầu nhìn thấy cà-vạt cô loay hoay rất lâu. Tay chạm vào vạt áo, đôi mắt dán vào nó như thể có thâm thù gì với cô vậy. Ran cứ vậy, luyện tập từng ngày. Khi ấy nhìn cô từ trên xuống, không bận tâm đến vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, cũng không quan tâm đến cà-vạt nới lỏng, chỉ muốn cúi xuống ôm lấy cô. Kết quả của việc ngốc xít ấy là anh đến công ty với cà-vạt không ngay ngắn, còn cô thì gương mặt đỏ ửng không bao giờ thắt trực tiếp cà-vạt cho anh nữa.
  • Ngày dài tháng rộng trôi qua như vậy, khi nào nhìn thấy cà-vạt đôi khi anh sẽ trêu ghẹo cô một chút. Chỉ là cà-vạt càng ngày thắt càng đẹp, màu sắc càng ngày càng trang nhã. Còn cô, càng lúc càng thuần thục công việc nhỏ nhặt này.
  • Anh nằm trên giường, nhìn góc nghiêng của vợ mình. Hôm nay cô dậy sớm, hoặc là ngày nào cô cũng dậy sớm cả. Gương mặt không có vẻ như mới thức, tóc buộc gọn lộ gáy. Mấy sợi tóc phủ trước trán. Cô đang thắt cà vạt sẵn, gương mặt chăm chú như thể không phải là đã làm rất lâu. Cứ vậy, Shinichi nhìn cô di chuyển trong phòng rất nhẹ nhàng. Gấp quần áo, lấy áo mang ra máy giặt, rồi lại quay lại tìm cặp giúp anh. Cô bận rộn rất lâu, rồi nhẹ nhàng khép cửa. Bấy giờ Shinichi mới nhận ra đã hơn sáu giờ. Anh rời giường, vào phòng tắm rồi lặp lại quy trình hàng ngày. Chẳng hiểu sao hôm nay tâm trạng không giống bình thường, thành thử làm việc cũng không như bình thường. Shinichi tắm rất nhanh, mặc áo vào rồi rời phòng. Bếp lúc này vẫn còn tiếng lách cách của thớt, anh tựa vào bệ cửa nhìn vào bên trong.
  • Ran đang nấu ăn, một bữa sáng anh ăn mười năm qua. Cô vốn nấu ăn rất ngon, nhưng cũng đã có thời anh không nuốt trôi được một bữa nào của cô. Ran ngày xưa rất vụng về, từ ngày cưới đều ăn ở ngoài vì công việc của cả hai quá bận cho những bữa ăn. Dần dần như vậy một năm, đến khi Ran có thể chuẩn bị ngày ba bữa cho hai người… đến tận bây giờ vẫn vậy. Shinichi không còn ăn sáng ở nhà nữa, nhưng ngày nào anh cũng thấy cô chuẩn bị ba phần.
  • Đến hôm nay, Ran cũng chuẩn bị ba phần. Đặt lên bàn, rồi ngồi xuống chỗ của mình ăn một chút trứng, cắn một ít bánh mì rồi đứng dậy. Bấy giờ, cô mới ngồi xuống chỗ đối diện, nhìn đồng hồ rồi nhấp sữa. Vì sao Ran lại ăn cả hai phần dở dang?
  • Kami Kudou
    Kami Kudou
    Papa
  • Shinichi nghe thấy tiếng gọi non nớt, quay lại nhìn. Ran cũng vì tiếng gọi này mà quay về phía cửa. Shinichi ngượng ngùng một thoáng, nhưng rồi cũng bình tĩnh cúi xuống ôm lấy Kami. Con trai năm nay đã vào lớp một, nhưng khi bế nhóc lên vẫn còn cảm thấy nhẹ nhàng.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Sao con dậy sớm vậy?
  • Giọng anh rất nhẹ nhàng, đến nỗi chính anh cũng không nhận ra. Ran không rời khỏi chỗ, rót một cốc nước rồi cười với Kami.
  • Kami Kudou
    Kami Kudou
    Con phải đi học, sáng nay papa ăn sáng trễ sao?
  • Shinichi chau mày, không rõ thằng bé đang muốn nói gì.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Kami, sang đây ăn sáng đi con.
  • Shinichi bế nhóc đến gần, rồi để con xuống ghế. Đoạn Kami nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nhìn về Shinichi.
  • Kami Kudou
    Kami Kudou
    Papa ăn sáng rồi à? Bình thường con dậy là thấy papa đi rồi.
  • Shinichi nhìn thấy Ran khựng lại, rồi bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Kami vẫn đang nhìn anh, chỉ thấy papa nhìn mommy say đắm. Không nói gì mà chớp mắt ăn sáng.
  • Shinichi kéo ghế, ngay tại chỗ ăn dở của cô lúc nãy. Anh ngồi xuống, nhìn bánh mì và trứng vơi trong dĩa, hiểu rõ những gì cô làm. Cũng mệt cho cô ngày nào cũng phải làm vậy.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em lấy phần khác cho anh.
  • Ran định với tay lấy dĩa, nhưng Shinichi không quan tâm đến cô. Anh chậm rãi cầm bánh mì, cắn một miếng ngày vết cô đã cắn. Anh ngước lên nhìn cô, không chớp mắt.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Lấy phần khác làm gì? Đây là phần của anh mà? Anh ăn nốt rồi đi làm.
  • Ran hơi sững sờ, trong mắt có thứ gì đó lướt qua, một lời nói dối nói đến rất nhiều năm, cuối cùng chủ nhân của nó cũng ở đây rồi...
14
Chương 3